Cạn kiệt tình cảm!
Chị Đ.T.L. chấp nhận hy sinh sự nghiệp để theo chồng L.T.T. đi tìm kiếm cơ hội mới. Sau khi chồng kiếm được tiền, anh đã bỏ rơi mẹ con chị để đến với người khác. Không chịu khuất phục, chị quyết định "tố" chồng. Ngược lại, anh oán trách chị đã cắt đứt tình cảm cha con. Khi kết hôn, chị đang là viên chức, còn anh làm nông. Mặc dù bị coi là "đũa lệch", chị vẫn chọn anh vì thấy anh có chí tiến thủ. Sau đám cưới, chị trở thành trụ cột gia đình hơn mười năm. Khi nghe lời khuyên của người quen, anh quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, mặc dù chị không muốn rời bỏ công việc ổn định của mình.
Tôi xin nghỉ việc để theo chồng vào Nam, khiến người thân và đồng nghiệp ngỡ ngàng. Ở Sài Gòn, tôi nhanh chóng tìm được việc làm và tiếp tục là trụ cột gia đình, trong khi chồng mất một năm mới có công việc ổn định. Sau đó, chúng tôi vay mượn để mua đất xây nhà. Chưa lâu sau khi vào nhà mới, chồng tôi bắt đầu sinh tật đánh đập và hành hạ tôi. Anh thừa nhận học vấn kém hơn tôi, nhưng lại trách tôi không nhớ đến những gì tôi đã làm cho anh. Tôi đã giúp anh tìm việc khi chúng tôi chuyển đến Sài Gòn, chấp nhận hy sinh sự nghiệp để anh có thời gian học nâng cao. Khi anh có công việc tốt, anh lại xem thường tôi.
Trong gia đình, việc mua bán đất đai, nhà cửa là quyết định lớn của cô ấy. Người chồng bội bạc thường xuyên nhắn tin khiêu khích và đánh đập cô, đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà. Sợ hãi, cô phải ôm hai con trốn đi, trong khi anh ta không quan tâm và không hỗ trợ nuôi con. Anh ta bán nhà, xây nhà trọ và sống với nhân tình, có con với cô ta. Cô ta cũng thường xuyên chọc tức cô. Gần đây, cô đã trở về đuổi cô ta đi và làm đơn tố cáo chồng. Chồng cô tự ý bán nhà, lấy hết tiền rồi bỏ đi, khiến cô phải ra đi tay trắng. Cô tìm con nhưng bị ngăn cản, dù có mang quà hay tiền, cô ta cũng không nhận. Cô nhiều lần hẹn gặp để nói chuyện nhưng không được hợp tác.
Trước đây, tôi và cô ấy đã ký đơn ly hôn và cô ấy nộp đơn ra tòa, nhưng sau đó lại rút đơn. Cô ấy nói rằng chúng tôi sẽ đường ai nấy đi và cô ấy nuôi con vì chị em cần có nhau. Tôi đồng ý cấp dưỡng nhưng cô ấy không nhận tiền và cản trở tôi thăm con. Tôi phải đến trường để gặp con. Sau đó, tôi vay mượn để bắt đầu lại. Sáu năm qua, chúng tôi không liên lạc, tôi mới có vợ gần đây. Cuộc sống ổn định thì cuối năm 2013, cô ấy trở lại, đuổi vợ tôi, phá nhà và tố cáo tôi. Giờ cô ấy lại đâm đơn ra tòa đòi chia tài sản, tố cáo tôi vi phạm chế độ hôn nhân. Cô ấy khẳng định mình nuôi con suốt sáu năm qua và tôi phải chịu trách nhiệm.
Anh cần phải có trách nhiệm cùng tôi. Xin hãy để con yên! Nhờ chị nhắn với L. rằng tôi không biết cô ấy muốn gì. Tôi không muốn tranh cãi về đúng sai nữa, nếu cô ấy có yêu cầu gì thì hãy gặp tôi để thỏa thuận. Tôi chỉ mong cô đừng cấm tôi gặp con. Mấy ngày qua tôi tìm con ở trường nhưng không thấy, tôi rất lo. Con gái M.D. khi theo mẹ còn nhỏ nên không hiểu chuyện giữa ba mẹ. Hồi đó, ba mẹ thường cãi nhau, có lần ba đã đánh mẹ. Từ khi mẹ bỏ đi, mẹ cấm con gặp ba, ánh mắt mẹ chứa đầy thù hận. Sáu năm qua, con chỉ gặp ba rất ít. Bây giờ, cả con và em không còn cảm giác thân thuộc với ba, có ba hay không cũng không quan trọng. Có lẽ con đã quen với việc không có ba. Khi ba đến thăm, con chỉ thấy bối rối vì nghe những điều trái ngược.
Mẹ nói ba đã có gia đình và không quan tâm đến hai chị em. Ba thì nói mẹ không nhận tiền và cấm cản tình cảm giữa ba con. Con chỉ mong ba mẹ đừng gây gổ nữa. Suốt sáu năm qua, có lúc con thấy cuộc sống đã yên bình, mong ba đừng xuất hiện làm rối thêm. Nếu không còn tình cảm, hãy dứt khoát để hai chị em được yên.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/can-tinh-20150214114154123.chn